Đuyên Hồng

NGHE MƯA CẢM TÁC

Trời mưa lạ rợn da người nước chảy
Gió chuyển mùa hơi lạnh thấm tủy xương
Ngồi nghe mưa thương kẻ lỡ độ đường
Mái nhà nhỏ mưa rát từng viên ngói
Mưa tầm tã mưa ồn ào vồi vội
Cây run run lá nhỏ uốn mình theo
Nhớ mái tranh quê nóc dột, mẹ nghèo
Tiền không đủ lợp thêm mái mới
Thương em nhỏ đến trường mùa nước nổi
Ghe thuyền bơi mỏng mảnh ngược dòng sang
Thương dân nghèo lụt lội ngập xóm làng
Cây lúa trổ ngập đòng trong nước đỏ
Công cày cấy tháng ngày đâu còn nữa
Thương thân trai biển xa tìm cua cá
Con sóng gầm số phận mảnh như tơ
Thương người vợ chờ bến cũ mỏi mắt mơ
Thắp nén nhang lên bàn thờ tiên Tổ
 
Trời đầu mùa sao nhiều mưa đổ
Phố ngập rồi đường bì bõm lội xe
Nước trào dâng không thấy vỉa hè
Đâu chỗ đứng cho trẻ em cơ nhỡ
Hàng ướt hết cô bán rong giữa phố
Chiều nay về chắc vơi nửa nồi cơm…
 
Trời hè sang, mưa đổ… trắng mắt buồn….
Đuyên Hồng

Được bạn: vdn 11.6.07 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "NGHE MƯA CẢM TÁC"